Xin người đừng yêu tôi


Sao bây giờ tôi trốn chạy đam mê. Sao lại muốn ngọn lửa này tắt rụi. Gắng dìm chết lời thơ say vời vợi. Dập men tình vừa mới ủ trong tim 


Tôi chẳng từng mong được cháy vậy sao

Mắt có lửa, tim nóng bừng trong ngực

Cả má nữa, cũng dễ dàng đỏ rực

Vì một lời người ấy nói bâng quơ


Tôi chẳng từng mong đấy sao những yêu, nhớ, mong chờ

Hồn run rẩy sợ tiếng tim đập mạnh

Cốc nước rót ra bọt dâng sóng sánh

Vì cơn nóng trong lòng truyền nhiệt ngón tay yêu


Tôi đã từng ao ước bao nhiêu

Môi nói lại lời nồng nàn ngày trước

Hát vang lên những khúc ca vui quen thuộc

Người dưới đường cũng đứng ngước lên nghe


Sao bây giờ tôi trốn chạy đam mê

Sao lại muốn ngọn lửa này tắt rụi

Gắng dìm chết lời thơ say vời vợi

Dập men tình vừa mới ủ trong tim


Không, tình yêu chẳng có chữ “thêm”

Chẳng có cả “chia” hay “cộng trừ” gì hết

Xin yêu người bằng tình không quen biết

Xa lạ, ngỡ ngàng… chỉ dịu dàng cứ “nhân” mãi lên thôi


Xin người đừng yêu tôi…

Xin trong mơ đừng ôm tôi vòng tay rộng

Đừng nói với tôi điều gì tuyệt vọng

Lệ tôi rơi đừng thấm ướt vai người


Đừng thả mơ hồ thoảng nhẹ qua môi

Đừng thầm gửi bản nhạc đêm êm ái

Đừng thân yêu gọi tôi – em gái

Đừng nhìn tôi khi miệng lại khẽ cười…


Xin người đừng yêu tôi…

Xin người đừng ghét tôi…

Văn Lợi (Sưu tầm)

Post a Comment

Previous Post Next Post